Gatto Nero

And the days just go far away…..

F e e l i n g s

tumblr_nesb66VZvh1tknjx1o4_250

08/01/2016

dạo gần đây, đêm nào anh cũng uống rượu. mà có khi chẳng cần là đêm nữa, anh có thể giữa ban ngày ban mặt cụng ly với những người mình không quen thân và tỏ ra mình bất cần đời đến thế nào. đây không còn là anh, anh biết vậy. không còn là cái tôi lý trí và ‘đạo đức’ như anh đã từng như thế. càng lạ lùng thay, anh chẳng thèm quan tâm tới nó. anh chỉ để mặc thứ bản năng nửa mùa ấy điều khiển mình. là rượu, là bia, là thuốc lá. là những nỗi buồn tuổi trẻ một thời đã quay trở lại, khiến anh thao thức mỗi đêm và lại bắt đầu đặt bút viết thành lời.

dạo này, anh hay vừa uống vừa đọc sách. áp lực của công việc lẫn học hành bị gạt bỏ bên lề. anh hay trải một chiếc chăn mỏng xuống dưới sàn, uống rượu rồi đọc một cuốn sách. kiểu dạng Chuyến tàu phương Đông, đại loại vậy, cũng có khi là một quyển truyện tranh cũ hay một ít thứ vụn vặt viết trong cuốn sổ tay. đôi lần anh ngủ quên, và bật tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng. vì thấy khó thở kinh khiếp lẫn cái rỗng không từ bóng tối lóe lên và dộng vào lồng ngực từng hồi. thật đau đớn như thể có ai đó đã dìm anh vào nước biển rồi thứ nước mặn mòi ấy lọt vào lỗ mũi mắt và họng để dìm chết chút hơi sống còn sót lại. và tàn nhẫn. với chính bản thân anh. nhưng rốt cuộc còn gì còn lại, khi mà thứ trống rỗng tột cùng này đã đong đầy trong anh và vĩnh viễn chẳng thể nào tan biến như cái cách em từng tan biến?

tại sao phải là n g ư ờ i cứ thế r ờ i b ỏ anh?

Read the rest of this entry »

một đoạn tình cảm.

tumblr_ocoxksG7wE1qag2pzo1_500

một đoạn tình cảm, chẳng biết bắt đầu từ bao giờ. chỉ là một ngày nọ, nó nảy mầm rồi lớn lên, dù chẳng được vỗ về hay tưới nước. nó chỉ nằm đó, ấm êm một góc nhỏ, rồi từng ngày từng ngày một, bung và lớn lên.

nhưng buồn biết mấy, em ạ. buồn biết mấy khi mình chẳng biết nó bắt đầu, lại biết trước hồi kết. buồn rằng em không thể chăm chút mà chỉ có thể để mặc nó chết khô dưới trong giấc mộng đêm hè . sau những đêm triền miên trong men rượu, những vần thơ đầy đau khổ về cơn mưa đong đầy, vầng trăng và vì sao xoay vần bên dưới bầu trời lững lờ trong bóng tối, những giây phút một mình đầy khói thuốc cháy ghét, gắt gao trong cổ họng và nhớ về một bóng hình đã qua. mọi thứ em từng có, những điều em muốn có, chỉ là một ước vọng xa xôi về một ngày đầy ắng. hi vọng và tuyệt vọng đến lúc một lúc, như xiềng xích đôi cánh của tự do. và anh, đã quá già và đắng cay để viết về thứ mệnh đề”giá như”, tuổi trẻ của anh đã trôi qua và giờ chỉ còn là thứ thực tại mỏi mệt của một tâm hồn đã rệu rã.

anh ước gì, mình không bao giờ biết đến nó, hay biết đến em. anh ước gi mình có thể quên em đi, hay thôi rắc vào tim cái chữ thương đẹp mà u buồn ấy, nếu có thể giết chết chính mình để xóa nhòa hình bóng em, anh cũng sẽ

để đoạn tình cảm này ngưng làm anh đau,

Meine Liebe, wie geht es dir?

tumblr_l0l110VNnA1qzn34eo1_500_large

Hãy viết cho em một lá thư nho nhỏ. Em bảo, nhưng tôi chưa từng có thể đặt bút viết nên đôi dòng. Có quá nhiều thứ đổi thay, hay thực chất chỉ có con người là thay đổi? Mà phải chăng tôi cũng đã thay đổi. Một thứ bóng hình nhạt nhòa hòa tan vào bóng đêm lạnh lẽo, nay đã còn lại gì nữa đây?

Về đây cũng như trở lại từ đầu. Trở lại một ngôi nhà đông đúc mà mình đã không thuộc về đó. Anh băn khoăn về thứ mang tên là insight của chính mình. Đối với công việc của anh, insight cũng chính là linh hồn của một thứ thực thể vô hình đang tồn tại ngay trước mắt. Hoặc đơn cử, anh chỉ đang níu kéo chút hoài niệm của một thời tuổi trẻ, thứ anh đã buông tay từ rất lâu về trước, lẫn tình yêu với con người. Một phiên bản khác đã thay cho cái tôi khờ dại. Xung quanh anh giờ đây là vòng xoay của tiền bạc, công việc, những mối quan hệ lay lắt cùng nỗi cô đơn của những con người lạc lối chẳng biết về đâu. Về đây, cũng như anh đang tập viết lại từng con chữ một, góp nhặt những mảnh ghép mình đã đánh rơi để ghép thành những bức tranh vô hồn. Như vậy có quá đau buồn không, khi anh đã học cách chấp nhận nó. Rằng thế giới sẽ không còn cho những gì anh tin tưởng. Và giờ đây, mọi thứ đều chỉ là những hình ảnh xa vời.

Dạo gần đây, anh không ngủ được. Mất ngủ và làm việc đã trở thành cái vòng luẩn quẩn. Anh thường xuyên bỏ bữa, không tốt cho sức khỏe chút nào, anh hiểu. Nhưng anh không buồn ăn trước thứ lịch trình kín mít tới tận đêm khuya. Anh sút ba cân, uống rượu ít đi, hút thuốc ít đi, nhưng thế thì thật không còn niềm vui sống. Xung quanh trở thành những con số, ước lượng rủi ro, những kế hoạch dài hạn cần trình bày, những bản báo cáo sát giờ deadline và ti tỉ những thứ vụn vặt không tên trở thành cái bánh xe quay mãi. Bao lâu rồi anh chưa đọc một cuốn sách mới, hay tìm nghe một bản nhạc mới? Blog anh giờ đã phủi bụi và bị lãng quên. Dù chưa bao giờ được nhớ tới như một dấu ấn trong lòng em, anh cũng thấy mình muốn mỉm cười. Ngày đó thật vui, em ạ. Chúng ta có nhau và biết bao điều hay. Tất cả trở thành những kỉ niệm đáng nhớ và sau rất nhiều năm trong đời, anh bất đồ nhận ra cuộc đời đối với mình không quá bạc bẽo và điêu trá. Ngoài gia đình và bè bạn, anh còn có một người con gái sẵn sàng yêu thương người xa lạ là anh.

Thời gian thử thách lòng chúng ta, sự kiên nhẫn, tình yêu và ngay cả chính bản thân chúng ta nữa. Anh đã không còn được gặp chị. Anh đã cắt đứt một mối quan hệ kéo dài ba năm được bắt đầu từ chính nơi đây. Anh đã rời bỏ nó, quay trở lại, rồi tiếp tục rời bỏ nó khi thấy mình đã gia nua và mệt mỏi. Những vết thương chảy máu cứ tiếp tục hiện diện ngày này qua ngày khác, nhưng rồi lại đóng vảy, thành sẹo và phai nhạt dần. Anh đồ mình đã học được cách chấp nhận Bất Hạnh trở thành một phần trong anh, cũng như Cô Độc và Lạc Lối vẫn là một phần bản ngã. Trưởng thành quả là một điều tàn nhẫn, thực vậy. Nhưng biết sao được, ai cũng phải lớn và trải qua những khoảnh khắc bị đánh đập để trở nên quật cường. Anh chưa bao giờ là một kẻ mạnh mẽ như em, anh bạc nhược và vô dụng vô cùng, và giờ thì anh đã học được cách để giấu đi tất cả nỗi niềm đó. Như vậy có nghĩa là trưởng thành, có lẽ, dù chút ít nào đó. Và khi đã đi 1/3 quãng đường đời, chí ít anh sẽ không hối hận nếu một ngày cái chết bất thình lình tới vớt anh.

Còn em? Em giờ ra sao? Liệu người em yêu sẽ đối xử với em thế nào? Anh muốn biết. Hãy kể cho anh nghe vào một ngày nào đó khi đôi mình gặp lại. Một tách cà phê không đường cho anh và một ly trà hoa hồng cho em, bánh quy ngọt và tiramisu trong một ngày đông Hà Nội lộng gió. Em có đồng ý gặp anh?

[Music] Shoebox – Epik High

[100 ngày ăn] Ngày 3: Thanh mai

[Ngày 3]: Thanh mai

“Anh đi anh nhớ quê nhà”

10341629_543442042428193_1017698072633568999_n

Một ngày nọ, mẹ gọi điện kêu rằng có thèm ăn gì để gửi từ Bắc vào Nam. Đi học xa nhưng ở thành phố lớn chẳng thiếu món ngon gì từ mọi vùng miền, vậy nên cũng có chút băn khoăn. Chả mực cũng đã có, cá tôm đều ních đầy tủ đủ ăn cho cả tháng, biết gửi gì vào cho đỡ thèm? Nhìn tờ lịch trên tường, chợt nhận ra mùa hạ vừa mới về. Mùa hạ bắt đầu bằng những trái nhót đo đỏ còn vương bụi trắng, trải giữa là những trái mận trĩu nặng chua chua đăng đắng, kết thúc bằng trái sấu ngâm đựng trong ly đá trong suốt, ăn ngòn ngọt, giòn giòn. Giữa quãng thời gian chia đều nhau thức nào ra thức ấy đấy, lại có một loại quả khe khẽ xen vào. Đột ngột đến, cũng đột ngột đi, như một cơn mưa giữa đất Sài Thành đông vui cũng kịp để lại lòng người dư âm nhè nhẹ mà sâu sắc.

À, là anh đang nói tới quả thanh mai.

Nhiều người nghe anh kể chuyện cứ thắc mắc, thanh mai là quả gì chưa từng thấy qua. Âu cũng bởi loại quả này chỉ vài nơi mới trồng được, mỗi mùa thu hoạch rất ít, người dân chỉ cần nhác trông thấy đã vội mua ngay về, đâu có thời gian để mang đi nơi khác mời chào. “Quả thanh mai hay còn gọi là quả dâu rừng, được trồng nhiều ở Lào Cai và Quảng Ninh. Từ khoảng tháng 3 đến tháng 5 là mùa thanh mai. Vì mọc trên rừng nên lượng quả thanh mai mỗi mùa không nhiều”. Mới thoáng trông thấy ngoài chợ hôm nay, độ vài tuần thôi ra hỏi đã chẳng còn nữa. Đến lúc đó chỉ còn biết tiếc ngẩn tiếc ngơ, như anh nghệ sĩ nhác thấy nàng thơ giữa phố thị, chưa kịp ngắm nàng đã biến mất vào đám đông tìm đâu cũng chẳng thấy, chỉ còn biết mang nỗi lòng vương vấn xin trời cho được có nhau.

Mùa thanh mai bắt đầu bằng một sáng đẹp trời, vừa bước chân ra chợ mua vài mớ rau, đi ngang qua cô bán hàng rong vẫn hay ngồi ở một góc chợ đã trông thấy trên tấm mẹt gỗ của cô đã đầy vun những hạt thanh mai. Hạt nhỏ như hạt ngọc, đo đỏ xen lẫn tim tím, nho nhỏ xen lẫn to to, điểm thêm vài cái lá xanh (mà đến lạ, lá thanh mai cũng có cái mùi thơm không tài nào tả nổi). Tự dưng nước bọt ứa ra trong miệng, thoắt cái anh đã đến gần hàng cô, cho cháu một cân thanh mai. Một cân quả thì nhiều lắm, nhưng mấy lạng bõ bèn gì cơn thèm này nhỉ, đấy là còn chưa kể đến việc mang về phải chia nhau. Thế là tặc lưỡi nhìn cô dùng muôi nhựa xúc đong như xúc xôi bán buổi sáng, còn cẩn thận rắc thêm tí muối ớt để về nhà, muối ngấm bỏ lạnh ăn là vừa. Thanh mai bé nhai một chút là hết phải bỏ hạt ra, kiểu như ngậm ô mai vậy. Hoặc như dì anh thì đặc biệt hơn, thích nhai luôn cả hạt “mới bõ công ăn”. Chẳng biết bõ được bao nhiêu, nhưng anh vẫn luôn muốn giữ nguyên cho mình cái hương vị trinh nguyên tan trên đầu lưỡi không bị vẩn đục ấy. Mẹ bảo, chả khác gì thầy bói xem qua lá số tử vi ngày nhỏ, anh đúng là kẻ phá gia.

Vài hôm sau thanh mai nhỏ sẽ thấy bên cạnh xuất hiện thêm một loại thanh mai vàng xanh, to hơn, dày thịt hơn, còn độ chua thì xiết răng gấp ba gấp bốn lần loại cũ. Thế nên loại này thường không ăn vội, mà được mua vài cân về rửa thật sạch, chọn những quả chín để riêng sang một chỗ, còn những quả xanh thì bỏ vào lọ, cứ một lớp quả, một lớp đường tới khi đầy. Độ vài tuần sau mở ra đã thấy quả teo tóp lại, nổi lềnh bềnh giữa bình nước màu hồng hồng nhàn nhạt. Người ta gọi đây là nước thanh mai. Cả một cân may ra ngâm được một cốc, phải uống dè xẻn, pha với đá và nước lọc, nhấp một ngụm thôi là cảm giác như vừa đặt chân tới thiên đường tươi mát. Đó là cái vị vừa ngọt, vừa chua thanh thanh rất riêng biệt – mà theo thiển ý anh, ngay đến cả những thứ nổi tiếng ngày hè như nước sấu, nước mơ cũng khó lòng so bì. Chẳng vậy mà cũng cùng cách này thay bằng mật ong, người ta làm được ra loại rượu thanh mai đặc sản ngon nổi tiếng hiếm có khó tìm, thi thoảng mới được nhấp môi.

Nhưng cái loại đỉnh cao nhất của giới thanh mai lại là giống thanh mai Trung Quốc. Nó là sự kết hợp của cả hai loại trên, quả vừa to, tím sậm, ăn lại vô cùng ngọt. Quả nắm tròn lẳn trong lòng bàn tay. Có quả kích cỡ hơn mận đôi chút, cầm lên cắn ngập răng để cảm nhận được vị mềm của thịt, sau đó là vị ngọt, chua nhè nhẹ, và đặc biệt hơn cả là cái hương thơm mà không loại quả nào có. Biết diễn tả thế nào cái mùi thơm man mát, thanh thanh, thoảng qua lại vương vấn rất lâu trên đầu lưỡi ấy… Nhắm mắt vào và cảm giác như cả mùa hè, cả nắng, cả gió đều thu trọn lại trong tâm tưởng, khiến lòng bồi hồi ngẩn ngơ.

Bất giác khi nghĩ đến đây, anh lại nhớ đến quãng thời gian hai năm xa rời thành phố thân thuộc đến một vùng đất mới. Đã có nhiều chuyện xảy ra khiến tâm hồn già cỗi, thời gian xoa dịu những khác biệt văn hóa, đến khẩu vị cũng đã thấy quen, không còn thèm món Bắc hay cảm thấy món ăn miền Nam ngọt như ngày nào. Nhưng thanh mai, gắn liền với những chiều cùng mẹ đi chợ được vòi vĩnh để mẹ mua cho từng túi nhỏ, từng cãi nhau với chị để tranh giành, lại nhớ da diết khôn nguôi. Vậy là ngay lập tức gọi cho mẹ, nhờ mẹ mua vài cân gửi vào. Rồi bất giác lại ngồi gõ về những ngày ăn đó, làm sao quên cho được quả thanh mai…

[Other] K-Playlist: Bandcamp

My last job.

[Photo] When the frame is out of focus but still fine

Em chao nghiêng giữa đời ngỡ đâu còn bé dại. Thuở môi còn hồng phai, tình về trong chiều chiếc. Em đơm màu mắt biếc, xoa vật vã nỗi đau. Này, gió chiếc u sầu, có thoa tình lên má? Đừng hối hả, em sẽ ngã, vu vơ, (Ngỡ - Ozhi)

Em chao nghiêng giữa đời
ngỡ đâu còn bé dại.
Thuở môi còn hồng phai,
tình về trong chiều chiếc.
Em đơm màu mắt biếc,
xoa vật vã nỗi đau.
Này, gió chiếc u sầu,
có thoa tình lên má?
Đừng hối hả,
em sẽ ngã, vu vơ,
(Ngỡ – Ozhi)

 

Taken by Gatto Nero – With Canon A1

The last goodbye

000036

Taken by Gatto Nero – With Canon A1

hay lần đầu thử chụp film đen trắng.

chân thành cảm ơn đại gia và bạn gái vì đã tài trợ cho chương trình này 🙂

 

[Photo] Flower

000034

 

Taken by Gatto Nero – With Minota

[Photo] Dear TV

000008

If heaven is a show, well, televise me But I won’t lie my way in, no fakin’ IDs I’ll die standing. Try breaking my knees I’ll do a handstand like I’m breakin’. Now freeze Don’t act like you know me cause you recognize me You sell my record not me [Dear TV – Tablo]

Taken by Gatto Nero – With Canon A1

[Photo] Mid-Autumn Festival

000042m

 

Taken by Gatto Nero – With Canon A1